Đôi khi
Không biết duyên vô tình hay hữu nguyện đã đưa họ gặp nhau, để rồi xa nhau như đã từng biết trước.
Cô lặng lẽ thu mình trong góc phòng vắng. Ngắm những món quà anh tặng, những thứ mà cô xem như kỷ vật của cuộc đời. Nhưng giờ đây tất cả chỉ là những cảm xúc vụn vặt, không trọn vẹn. Và rồi vỡ òa cùng cảm giác cay xòe nơi sóng mũi và khóe mắt rưng… Cô khóc!
Phan Thùy Dương

Giữ lấy nắng.

Anh giờ đang ráo riết cùng “cái kết có hậu” bên người yêu. Còn cô, là gì trong trái tim anh!?

Cô đã từng ngập tràn trong hạnh phúc với tư cách là người yêu của anh. Để rồi sau đó bàng hoàng nhận ra đó là vị trí khác… Cô đau!
Những kỉ niệm vui buồn, ngọt ngào cô không thể quên đi dù đã quyết tâm bao nhiêu lần. Và rồi cô xếp chúng vào chiếc hộp kỷ niệm! Cái hộp ấy, cô đã muốn vứt đi biết bao nhiêu lần, nhưng không thể. Có lẽ nó đã gắn chặt vào cuộc sống thường nhật, để rồi từng ngày cô gặm nhấm những nỗi buồn vô tận ấy. Nhòa…
Đôi khi, trong giấc mơ cô thấy anh nắm chặt tay mình vượt qua những hố đen. Anh hứa không bao giờ để cô rời xa anh… Nhưng đó chỉ là giấc mơ!
Tỉnh dậy. đó sự trống trãi không anh, cái nắm tay ấy anh đã dành cho người con gái khác, không phải cô! Cô chợt nhớ đến đôi lần, anh nắm lấy tay cô, những ngón tay đan xen. Anh nói rằng đôi tay cô nhỏ xinh và rất ấm áp. Cái ấm áp ấy, đôi lần cô vẫn cảm nhận được khi ngang qua con những đường kỷ niệm. Nhưng chỉ là trong phút chốc ký ức quay về. Trở về với thực tại, không anh!
Phan Thùy Dương

Xuân Cao Ly.

Đôi khi, cuộc sống này khó lý giải lắm, biết đau khổ nhưng người ta vẫn cứ mặc kệ…

Cô đã chuyển chỗ ở đến nơi khác, nơi không có những con đường họ chở nhau lòng vòng. Khi chỉ là dạo mát, khi chỉ là đi cfe, hoặc lắm lúc là khi cô lơ đểnh bỏ quên chìa khóa nơi quán ăn. Phải đi tới đi lui mấy lần trên cùng một con đường… Những câu anh nói trong quá khứ đang rất gần bên tai cô, nhưng cũng giống như bản chất của lời nói, cô không chạm được vào chúng… Anh xa cô rồi…
Giờ đây, cô đang sống trong một không gian mới. Nơi này cũng không còn góc bếp cô hay dành hết yêu thương vào trong từng món ăn nấu và chờ anh. Cũng không còn góc nhà nơi cô tựa lưng vào anh. Và nơi này cũng không còn nhìn thấy gương mặt anh rất gần… Và chắc hẳn điều mới nhất là không anh..!!
Cô rất giỏi che giấu cảm xúc của mình trước người khác, trước anh. Nhưng có một điều cô không làm được…

Đó là xóa hình bóng anh trong tim cô, trong suy nghĩ của cô, trong những thứ hàng ngày vô tình cô tiếp xúc…

Người ta đôi khi vô tình nhớ lại nhưng kỹ niệm. Còn cô, hiện tại, đôi khi mới quên được anh trong một tấm thảm dày thời gian và cảm xúc, nơi nào cũng là những nỗi nhớ, nơi nào cũng là những kỉ niệm, nơi nào cũng những vấn vương. Đôi khi cố quên anh, quên hẳn!!! Nhưng làm sao được vì nỗi nhớ của cô chỉ có một dành cho anh và con tim cô cũng là duy nhất…
Rồi sẽ có một ngày – đôi khi cô mới nhớ đến anh thôi…

Này cô gái em đợi ai? Nói nhỏ tôi nghe nào!