Cô gái đang đợi ai hay ngón trông điều gì ngay phút giây này thế? Nói nhỏ tôi nghe nào!
Đợi nhìn thấy một chiếc lá rơi, chậm vài nhịp và xoay tròn trong gió. Thi vị nhỉ!
Hay,
Đợi đến giờ cơm chiều cùng cá ngon canh ngọt? Nơi mà cả gia đình quây quần bên nhau. Rôm rả câu chuyện của ngày trôi. Đó là ký ức của tuổi thơ nơi quê nhà. Còn ngay khoảnh khắc này, đó là một khoảng lặng rất nhỏ ở trái tim. Nơi có nhịp thị thành hối hả, nơi có gánh nặng của bộn bề. Và có những con đường, những cơ hội, và có cả người ta thương…
Hay đợi tòa tháp ngoài kia – biểu tượng của Sài Gòn đang phô diễn thứ ánh sáng hào nhoáng. Nghe có vẻ chanh sả và kém thân thiện với người thôn quê quá nhỉ. Nhưng thực tế nó rất lung linh đấy! Đầy năng động và mang sắc vóc của sự hoa lệ, mang hơi thở phồn vinh.
Hay đang đợi điều chất chứa từ ai đó. Một dòng tin nhắn à? Hay một sự nổi dậy?
Cô gái tin vào những thứ mơ hồ hay chỉ là do bản thân tự huyễn hoặc…
Hay cô gái đang đợi những tia nắng sớm rọi ngang qua ô cửa sổ. Nhưng lại không chắc vào sự khởi đầu của ngày mới?
Giữa cái nắng chói chang của ngày hè, lại vô tình thèm cái lạnh buốt thịt da… Rồi tự huyễn hoặc mình đang sống trong những ngày đông cũ kỹ ấy.
Này cô gái, em đợi ai thế? Nói nhỏ tôi nghe nào!
Này cô gái em đợi gì thế, sao vẫn còn hoài xa xăm.
Nói nhỏ tôi nghe nào!