Năm tháng đó, cha tôi có đôi mắt màu vàng nghệ…
Lớn lên, lại muốn có nhiều thơì gian bên cạnh gia đình, nấu phụ Mẹ bữa cơm chiều. Cả nhà lại quây quần bên nhau cùng uống trà, trò chuyện. Tiếng cười, tiếng đùa của mấy đứa em, của đứa cháu nhỏ, rộn ràng cả chiều quê, miên man cả một thời thơ ấu….
Và cái thời thơ ấu ấy, có cả hình ảnh của Cha tôi. Người đồng hành cùng mẹ, nuôi nấng chúng tôi! Nhưng nhân dáng ấy, giờ đây chỉ còn trong từng câu chuyện kể. Đã quá xa, đã rất xa nhưng mỗi khi nhớ về, lại nghe nhói ở trong lòng.
Ở cái tuổi xế chiều vừa đổ bóng, khi lẽ ra người ta được tạm gác những nhọc nhằn, quây quần bên con bên cháu. Những đứa trẻ ngày nào, giờ đây đã đủ lớn để phụng dưỡng bậc sinh thành. Thì cha tôi đã vội ra đi.
Mùa này, từng hàng cây thay màu áo, xúng xính khoe sắc hội trăng rằm. Tôi nhìn thấy thảm màu vàng tươi tắn, tô điểm cả trời thu thơ mộng. Thời điểm giao mùa làm tâm hồn con người ta trở nên thi vị, khoáng đãng hơn. Còn trong tôi, màu vàng thu đẹp, thơ mộng đấy. Nhưng có một mãng màu vàng lại rất khác. Nó hiện hữu ở một ánh nhìn. Lạc quan, hy vọng rồi lạnh dần, như sắp chuyển sang đông.
Mùa thu năm ấy, cha tôi không được khỏe.
Tôi và em gái nhận được cuộc gọi từ sớm tinh sương, khi mà hai mắt còn mơ màng ngủ. Bật dậy vội vàng! Cuộc gọi của mẹ, bảo cha lên khám bệnh ở Sài Gòn. Cha nhập viện ngay sau đó. Có điều gì không ổn. Chúng tôi không dám nghĩ nữa.
Một nỗi sợ từ mơ hồ, rồi dần rõ nét…
Những hàng cây thay áo khi thu về. Những chiếc lá vàng có phải rơi vào đôi mắt cha tôi? Mà sao đôi mắt người nhuộm vàng đến vậy?
Ánh lên trong đôi mắt màu vàng nghệ – đôi mắt người đã ở vào giai đoạn cuối của căn bệnh quái ác, là biết bao niềm hy vọng về sự sống. Hạnh phúc bên gia đình! Nhưng, tôi nhìn thấy mẹ ngồi khóc nơi góc hành lang bệnh viện. Một mình. Rất khẽ. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc…
Xa kia có chiếc lá vàng lung lay trước gió, nhưng dường như chưa nỡ xa cành. Như muốn níu nhìn gốc rễ thân thương. Cơn gió lùa, lá rời cây, quyến luyến. Xoay một vòng, thêm một vòng, rồi một vòng thật chậm…
Lá rơi.
Cha tôi đi. Không về nữa…
Có những hiếu ơn chưa kịp đáp, những nghĩa sâu chưa kịp đền mà chia xa đã là mãi mãi.
Trong giấc nồng không còn đau đớn.
Đoạn kết cuộc đời, người hãy ngủ thật an!