Mùa đông xứ người năm ấy có tuyết đầu mùa. Bao nhiêu tuyết rơi là bấy nhiêu những vụn vỡ trong lòng. Cái rét cũng có xá gì so với những lạnh lẽo len lỏi làm buốt đau đến từng ngóc ngách trong tâm hồn cô gái nhỏ những ngày tháng đó!
05 Dec Tuyết rơi đầu mùa.
Rời Safranbulo, chúng tôi tiếp tục hành trình đến Istanbul. Tôi cứ tiếc không có cơ hội nhìn thấy tuyết vì xe rời đi từ 7h30 mà dự báo 8h15 tuyết sẽ rơi. Xe cứ bon bon- ai đó reo lên “Tuyết kìa mọi người ơi”. Nhìn xuyên qua cửa kính xe, từng con tuyết vun vút trượt qua tầm mắt. Vơ vội chiếc kính cận, kẻ lữ hành tham lam nhìn ngắm như không muốn bỏ sót một bông tuyết nào rơi xuống cả. Bác tài xế cho xe ghé trạm xăng ven đường để mọi người có thể chụp lại ảnh lưu niệm. Ai cũng hào hứng hẳn diễn sâu như tài tử Hàn Quốc.
Người ta bảo tỏ tình giữa tuyết đầu mùa sẽ trọn vẹn!
Có cái tên quen thuộc chợt thoáng qua tâm trí tôi. Và giây phút đó, tôi chợt nhận ra con người ấy cũng như bông tuyết vụt ngang đời. Đưa tay đón lấy, nhất thời hào hứng nâng niu, nhưng hình dung ấy cũng như bông tuyết trắng rơi xuống và tan thành nước. Chỉ nên để thấm vào đất chứ không còn muốn giữ lấy…
Tôi nghe anh có người mới. Tôi thầm chúc anh hạnh phúc! Nhưng nó không phải là cảm xúc của vụn vỡ ngày trước. Cái vụn vỡ khi mà tôi bảo rằng: “Nếu hạnh phúc của anh xây bằng nỗi đau của tôi, thì tôi tin rằng anh đã có một hạnh phúc rất lớn…
Hạnh phúc nhé!”.
Nếu trước đây tôi thầm chúc họ hạnh phúc dù trong nỗi đau tận cùng của kẻ bị lừa dối. Lời chúc với cả tấm lòng thành, nhường lại yêu thương trọn vẹn. Thì bây giờ tôi vẫn thầm chúc hai từ Hạnh phúc. Nhưng đã không còn cảm giác đau đến ngạt thở nữa, mà thay vào đó là sự trống trãi, không buồn cũng chẳng vui. Tôi cười nhạt!!
Trở lên xe, gắn tai phone lắng nghe giai điệu của Điều khác lạ Masew. “Em lang thang nơi anh từng hay đi qua mà nhìn khóe môi rưng rưng biết bao chuyện buồn”. Cảm giác nghẹn ngào không còn! Không còn mỗi khi đi lại con đường chúng ta từng đi qua, em lại nhớ anh đến da diết. Không còn cảm giác con tim bị bóp nghẹn khi mà những điều em nhìn thấy hiện tại chẳng khác gì đang xem bộ phim của chính mình. Giống từ cốt truyện đến lối diễn xuất, duy nhất một điều – là thay nữ chính.
Và giờ, em chọn con đường mới cho riêng mình, lối mòn cảm xúc kia, em biết – đâu đấy quy luật của thời gian sẽ phủ lấp tất cả. Ừ thì “Đường lâu không đi đường đầy cỏ dại, người không qua lại người thành người dưng”.
Nhìn qua kính xe, mặt trời vẫn còn trốn đâu đó. Khung cảnh vẫn âm u lắm. Nhưng tôi tin mặt trời rồi sẽ lên thôi. Và ánh nắng ấy sẽ làm khô những nỗi đau quá khứ.