Quê tôi! cụm từ nhắc đến nhiều nhất: “nước mặn”, hạn mặn miền Tây. Đâu đâu nước cũng mặn, nhà nhà nước đều mặn. Nước máy sinh hoạt mặn hơn mỗi ngày. Nước mặn theo vào cả các bữa cơm…
Quê tôi! nước mưa được dự trữ trong các lu, khạp, lơn để dùng cho mùa nắng. Nhưng nguồn dự trữ ngày càng vơi dần theo sự cạn khô của ao hồ, kênh rạch.
Quê, nắng nóng, nước ngọt khan hiếm dần.
Sinh hoạt của bà con trở nên vô cùng bất tiện. Chính quyền địa phương cũng hỗ trợ bà con nước ngọt để dùng. Mà bao nhiêu cho đủ! Người khá giả còn đổi đôi ba quang gánh nước ngọt để xài, để nấu nước uống. Giá thành có khi lên cả 120 nghìn một khối. Người có hoàn cảnh khó khăn, gặp thiên tai lại càng chật vật hơn…
Về quê, dị ứng da, sử dụng nước mặn, mẩn đỏ… Mẹ, múc cho gáo nước mưa, biểu tắm lại. Cầm gáo nước, chỉ dám thắm ướt bàn tay, vệt ngang mặt. Không dám xài.
Mong mưa, mong nước ngọt về!
Mong nhìn thấy màu xanh của cây lúa, mong nhìn thấy hàng dừa reo trong gió. Thôi xót trước hàng loạt vườn trái cây chết khô…
Thương Mẹ, thương quê mùa nước mặn – cái hạn mặn miền Tây mỗi năm lại về… xót xa!